2025-02-07 HaiPress
Mẹ mất khi tôi mới 3 tuổi,tôi sống cùng bà nội đến năm 14 tuổi. Trong suốt thời gian đó,tôi không hề nhận được một lời hỏi thăm hay bất kỳ tin tức gì từ bố. Ông đi nước ngoài từ khi tôi còn trong bụng mẹ và chỉ trở về khi tôi đã trưởng thành. Khi về nước,ông bán hết di sản của mẹ tôi để lại,sử dụng số tiền đó xây nhà và cưới vợ mới. Mặc dù đã có tiền,ông không để lại cho tôi một đồng nào để lo cho tương lai. Sau đó,ông lại tiếp tục tiêu hết tiền vào cờ bạc,cuộc sống của ông tiếp tục trượt dài trong những quyết định sai lầm. Sau khi có vợ mới,bố có thêm đứa con trai. Ông rất gần gũi với con trai và vợ mới. Còn tôi,người con duy nhất ông đã bỏ rơi suốt bao năm,dường như chỉ là người vô hình. Không một lời quan tâm,không một chút yêu thương,tôi luôn cảm thấy mình không phải là một phần trong gia đình này.
Em trai tôi cũng không khác gì; dù tôi có mua đồ cho em,cho tiền hay giúp đỡ,thái độ của em vẫn luôn lạnh nhạt và thiếu sự biết ơn. Tôi không bao giờ nhận được lời cảm ơn hay sự vui vẻ nào từ em. Mọi thứ tôi làm cho em chỉ như nghĩa vụ,không có sự trân trọng hay cảm động nào. Điều này khiến tôi ngày càng cảm thấy chán nản và bế tắc trong mối quan hệ với em. Bố tôi và dì cũng không khá hơn. Bố ngày càng hậm hực với tôi,sau những thất bại trong cuộc sống và những khoản nợ cũ.
Ông luôn ăn nói cộc cằn và thô lỗ,đối xử với tôi như thể tôi không phải là con của ông. Dì tôi tằn tiện,không muốn chi tiêu quá nhiều và cũng không chịu làm việc vất vả. Dì luôn kêu ca và khi gặp ai cũng nhấn mạnh rằng tôi giống mẹ chứ không giống bố. Cảm giác như dì đang ám chỉ rằng tôi không phải là con của bố. Dì đối xử với tôi ngày càng tệ,tôi cảm thấy mình như người xa lạ trong chính gia đình của mình. Giờ đây,tôi chỉ làm tròn nghĩa vụ làm con,chẳng còn tình cảm gì sâu sắc nữa.
Khi em tôi thi đại học,tôi đã khuyên em chọn trường có học phí phù hợp với hoàn cảnh gia đình,em vẫn quyết định chọn một trường có học phí cao ngất ngưởng,trường tư. Điều làm tôi càng bất ngờ là,trước khi em chọn trường,cả bố,dì và em đều không thông báo hay chia sẻ gì với tôi về quyết định này. Tôi cảm thấy bị lãng quên và không được coi trọng trong những quyết định quan trọng của gia đình. Việc đóng học phí cho em đôi khi tôi nghĩ đến,nhưng tự nhiên lại không muốn làm nữa. Tôi nghĩ đó là trách nhiệm của bố,người làm cha. Tôi muốn ông ấy trải nghiệm cảm giác lo cho con cái,vì thực sự tôi thấy mình không nhận được gì từ ông ấy trong suốt quá trình lớn lên.
Câu hỏi đặt ra là,tôi làm thế có đúng không? Liệu tôi có ích kỷ khi không giúp đỡ em,dù là em trai của tôi? Tôi nên làm gì để tìm được sự cân bằng trong gia đình này,khi tình cảm và trách nhiệm không còn rõ ràng?
Hồng Hà
02-11
02-11
02-11
02-11
02-11
02-11
02-11
02-11
02-11